Dương Thần tội nghiệp ngay lúc ấy căn bản không biết phải bắt tay làm từ đâu, nhìn bản vẽ cũng chỉ có thể hiểu được kích cỡ vật mẫu. Cũng biết dùng đủ loại dụng cụ đó, nhưng mà suy cho cùng việc đóng tàu với đóng tủ không hề giống nhau, không phải chỉ nhìn kiểu dáng là làm được ngay, còn phải cân nhắc độ kín và kết cấu hợp lý của thân tàu, nếu không thì khi xuống nước sẽ bị rò nước và chìm xuống.

Việc này cũng là cùng quá hóa liều, Dương Thần vắt óc nhớ lại những phần về xây dựng trong Thiên Thư Lỗ Ban, đóng tàu, xây phòng ốc thực ra là một phần rất quan trọng trong Thiên Thư Lỗ Ban, nhưng lúc ấy cậu ấy chỉ quan tâm đến việc học pháp thuật, lòng dạ đâu mà để ý việc đóng một con tàu như thế nào, do vậy cậu chỉ nhớ được vài thứ vụn vặt, lúc này phải khổ não để nhớ lại, mặc dù chỉ nhớ được bảy tám phần nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Cuối cùng, Dương Thần mất vài ngày để đóng xong một con thuyền, kích thước và kiểu dáng cũng tương đối, thế là đôi bên liền đi tìm một con sông lớn, muốn cùng thả hai chiếc thuyền lớn xuống nước. Nhộn nhịp náo nhiệt cả một ngày trời kiểm tra thắng hay thua. Xem thuyền của người nào làm tốt nhất thì người đó mới đủ tư cách làm thợ mộc.

Ngay lúc đó, Dương Thần dường như đã không còn là tù nhân bị giam giữ và cậu cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để giành chiến thắng. Việc đóng thuyền lần này thực sự là không dám chắc nhưng vì thanh danh của người kế thừa Thiên Thư của Lỗ Ban, phải chiến đấu hết sức mới được.

Ngày hôm đó, có hàng trăm người đến xem, họ đều là thôn dân ở bản làng núi cao. Hai con thuyền được đẩy xuống sông lớn dưới sự chứng kiến của mọi người, từng người một trèo lên tàu đứng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã đầy ắp.

Dương Thần và những người đó cùng thấp thỏm lo lắng nhìn thuyền xuống sông. Ra đến sông, số người tăng lên từng chút một, mặc dù thuyền có lắc lư, đong đưa nhưng không ai trong bị rơi xuống.

Dương Thần không kiềm lòng được mà vui mừng hẳn, xem ra tàu của mình đóng cũng tốt quá đi, lượng người trên thuyền của cả hai đều ngang nhau, thậm chí đã đầy ắp nhưng không hề chìm, ít ra cũng hòa nhau rồi đó.

Nhưng qua một hồi sau, con tàu do cậu đóng bắt đầu chao đảo trên sông, hình như trọng tâm không ổn định, sau khi lắc lư một hồi thì nghiêng hẳn sang một bên và lật úp trên sông.

Dương Thần như chết đứng, cậu ấy không ngờ thuyền mình lại bị lật như thế, bầu trời lúc này không hề nổi gió, mặt sông không một gợn sóng, thuyền bên kia dao động nhẹ trên sông, nhưng không đáng kể.

Rõ ràng, cậu đã thua ván này.

Lúc này Dương Thần mới bừng tỉnh ngộ, nghĩ tới cái gì đó mà dậm chân hối hận. Cuộc thi này ngay từ đầu đã định thua rồi, còn thi thố cái gì nữa?

Thuyền của cả hai, phụ thuộc thuyền ai có sức nổi tốt, thuyền người nào không tải được quá nhiều người bị chìm sẽ bị tính là thua cuộc. Nhưng Dương Thần chợt nhớ ra rằng con tàu có chìm hay không thì cơ bản cũng không liên quan nhiều đến việc quá tải, nguyên nhân thực sự của việc chìm tàu một là do mất cân bằng, hai là rò rỉ nước.

Trong đó quá tải là một trong những nguyên nhân gây mất cân bằng, còn rò rỉ nước mới là vấn đề chất lượng của thân tàu.

Tuy tàu mình đóng không dám nói là chất lượng nhưng Dương Thần tự tin rằng chuyện bị rỉ nước nhanh như vậy rõ ràng là không có khả năng. Nhìn con tàu đầy ắp người trên đó lắc qua lắc lại, cậu đã hiểu, mẹ nó, đám người này vốn cùng một phe mà, họ cố tình dạt sang một bên mạn tàu, và tất nhiên con tàu sẽ mất cân bằng và lật tàu là kết quả tất yếu. Nhìn lại thì mấy người đó đều giả bộ không biết gì cả, bơi vào bờ bình yên vô sự, hiển nhiên là kỹ năng bơi đều rất tốt, mấy người đó rõ ràng là có chủ ý.

Bởi vậy, trận này cậu ấy thua, thua không phải vì kĩ thuật đóng tàu, mà thua vì bị người chơi xỏ, cậu cũng không còn cách nào khác, ai bảo bản thân “đơn phương độc mã” ở địa bàn của người ta.

Tiếp theo chính là trận đấu thứ 2, lần này do Dương Thần ra chủ đề, cậu âm thầm nén giận, định bụng lần này nhất định phải thắng, hơn nữa phải thắng một cách nhanh gọn dứt khoát, không để đối thủ có bất kỳ cơ hội “trở mình” nào, tâm phục khẩu phục.

Nhưng mà ra đề gì đây?

Dương Thần quyết định ra một đòn sát thủ, để phô diễn tuyệt kĩ cao nhất trong Thiên Thư của Lỗ Ban.

Chim gỗ bay!

Đây là tuyệt chiêu bí mật bất truyền của bậc thầy quá cố Lỗ Ban. Vào thời điểm cách đây hai ngàn năm trăm năm, Lỗ Ban đã chế tạo ra một con chim gỗ có thể bay lượn trên không trung, nghe nói bay ba ngày trời vẫn không rớt. Ông nội của Dương Thần cũng biết bí thuật này, hơn nữa trên nền tảng của sư tổ đã gia tăng vào yếu tố pháp thuật, chính vì vậy mà con chim gỗ khi ấy mới đủ khả năng như một con chim thần, hạ gục đại mãng xà của Y Thăng.

Khi Dương Thần được học Thiên Thư Lỗ Ban, điều mà cậu khao khát nhất chính là bí thuật này, do vậy, mặc dù việc chế tác ra con chim gỗ là khó nhất, nhưng cậu lại là người đầu tiên làm chủ được nó. Lần này cậu muốn dùng tuyệt kỹ này để đánh bại kẻ- không-biết-tên-là- gì còn tự xưng là thợ mộc của Yếm Thăng Sư.

Sau khi cậu ấy đưa ra chủ đề này, đối phương quả nhiên kinh ngạc nhưng vẫn chấp nhận thách thức, miễn cưỡng ứng chiến với Dương Thần cũng là một cách, bất kể thắng thua vẫn không thể để mất mặt mà chấp nhận thua trận được, vì vậy Dương Thần vô cùng tự tin.

Thế là chẳng mấy chốc đã mấy ngày trôi qua, Dương Thần đã tạo ra con chim gỗ mà cậu rất ưng bụng, bên cạnh đó còn vận dụng thêm rất nhiều pháp thuật và mật chú, khi chắc chắn không thua gì cái mà ông nội đã làm trước kia, cậu mới dám lấy nó ra

Còn phía bên kia kéo dài thêm mấy ngày nữa mới làm xong con chim g. Đến ngày tỷ thí, người dân đã tìm một mảnh đất bằng phẳng và rộng rãi để hai con chim gỗ cùng trình diễn. Hai bên đồng thanh ra lệnh, hô một tiếng, hai con chim gỗ vỗ cánh bay lên trời cao cùng lúc.

Dương Thần hết sức ngạc nhiên, không ngờ bên kia thật sự có thể tạo ra một con chim gỗ biết bay. Vào lúc này lòng hiếu thắng tăng lên cao hơn bao giờ hết, nhìn hai con chim gỗ bay lượn trên trời cao, cậu lập tức điều khiển cho chim gỗ phát động tấn công.

Nếu cả hai con chim gỗ đều có thể bay, thì trận đấu này chính là dựa vào thời gian hoàn thành của ai lâu hơn, lần này Dương Thần thật không muốn lại bị cưỡng đoạt cơ hội quyết định, đây gọi là “ai ra tay trước thì có lợi” đó.

Kết quả là, dưới sự điều khiển của cậu ấy, con chim gỗ của Dương Thần đã phát huy sức mạnh dũng mãnh. Với pháp thuật mà cậu chuẩn bị từ trước, con chim gỗ không khác gì con chim thực thụ cả, từ mổ đến cào, từ vỗ cánh đến sự khiêu khích, với mấy chiêu này thôi đã khiến con chim gỗ của đối thủ rối mù đầu óc, lảo đảo sắp rơi, cuối cùng con chim gỗ của Dương Thần thừa thắng xông lên, móng vuốt cứng cáp một nhát xé nát cánh chim gỗ của đối phương.

Cứ như thế, con chim gỗ kia bị mất một bên cánh và ngay lập tức mất thăng bằng, nó xoay vòng giữa không trung và rơi xuống, trong khi con chim gỗ của Dương Thần vẫn sải cánh bay lượn không ngừng trên trời. Chiến thắng được một trận mà lòng hả hê dâng trào.

Đến lúc này, đối phương thành thật nhận thua và khâm phục không ngớt pháp Lỗ Ban của Dương Thần, lập tức ngỏ lời hai trận thi đấu thì mỗi bên thắng một, tiếp theo sẽ tổ chức trận đấu thứ ba

Trận sắp tới cũng là một trận rất quan trọng, bởi vì hai bên đã thỏa thuận ai thua sẽ thực hiện lời hứa của mình, hoặc Dương Thần sẽ giao ra Thiên Thư Lỗ Ban, hoặc bên kia sẽ đưa Dương Thần về nhà, từ nay về sau hai bên sẽ không gây khó dễ nữa.

Vì vậy, trong cuộc thi này, ai ra đề cũng đều rất quan trọng, mà hình như dù ai ra đề nào cũng không thích hợp, vì cả hai sẽ dựa vào sở trường của bản thân mà ra chủ đề.

Sau đó, khi quá trình bàn bạc xong xuôi, Dương Thần và bên kia đã thống nhất, cuộc so tài thứ ba sẽ không có đề bài nào, không thi mộc nghệ, cũng không thi pháp thuật. Từng người phát huy tuyệt kỹ của mình và bắt đầu một trận chiến hoàn toàn mới, đó chính là hai bên không được tự mình kết thúc trận đấu, thông qua cơ chế máy móc, mỗi người điều khiển một người gỗ để chiến đấu, người chiến thắng sẽ là vua.

Nhưng có một điều kiện, không ai được phép sử dụng pháp thuật trong trò chơi này, tức không được phép dùng pháp thuật để điều khiển, đơn thuần là tỷ thí cơ chế máy móc. Người nào sử dụng pháp thuật, ai gian lận sẽ trực tiếp đánh thua.

Dương Thần nghe xong điều kiện này, gãi mũi thầm mắng, ai dùng pháp thuật sẽ bị phán thua nghe có vẻ hay, nhưng trọng tài và giám khảo đều là phe của đối phương, trong đội cậu ấy không có lấy một người, đây rõ ràng là đang chơi cậu. Nếu cậu ấy sử dụng pháp thuật thì đối thủ sẽ thẳng tay phán hắn thua, nhưng nếu không sử dụng pháp thuật mà họ lại sử dụng pháp thuật thì hắn cũng sẽ thua mà thôi, mà trọng tài và giám khảo theo luật này đều là người của đối phương, kẻ thua cuộc vẫn sẽ là cậu.

Cho dù cậu phản đối cũng không có giá trị, bởi vì con mẹ nó, cậu ấy chỉ đơn thuần là một trò tiêu khiển trên đất khách mà thôi!

Nhưng cậu là tù nhân, hành vi của hắn hoàn toàn bị khống chế, không thi không được, biết trước rằng sẽ thua, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, lúc mới thật sự là: chuyện ức chế nhất trên đời chẳng qua là như thế này thôi.

Dù không còn cách nào khác, Dương Thần vẫn thật lòng làm một con người gỗ, cho dù thắng thua đã định cũng không bao giờ được đầu hàng. Chỉ là đến bước này, cậu lại do dự hết lần này đến lần khác có nên dùng pháp thuật hay không. Thực lòng mà nói, khả năng của cậu ấy còn rất hạn chế, mặc dù từng tạo ra người gỗ, nhưng là một người gỗ “lao công”, ngoài việc quét dọn và lau chùi bàn ra thì chẳng còn biết làm gì khác. Lúc đến thời gian thi đấu, chẳng lẽ lại đưa cho người gỗ một cái chổi và một cái giẻ lau hả trời?

Chính vì thế mà Dương Thần lo nghĩ sầu muồn, vò bức từng nắm tóc... …

Người gỗ dần dần hoàn thành, trò chơi cũng sắp bắt đầu, nhưng Dương Thần vẫn kéo dài thêm vài ngày, cậu nói với bên kia rằng phải mất ba ngày mới hoàn thành.

Sự thật thì hắn cũng không chắc chắn và cũng không biết lấy cái gì để đấu đá đây, suốt ngày nhìn tên người gỗ ngờ nghệch lại phát rầu.

Dương Thần kể đến đây thì mặt mày ủ ê, tôi nghe mà sốt cả ruột, không chịu được mà giục hỏi:

- Cậu mau kể đi, về sau thế nào, rốt cuộc trận đấu thắng hay thua?

Dương Thần trùng xuống, tôi buông lỏng tay:

- Nói thật với cậu, hiện tại vẫn chưa có cuộc thi nào cả. Theo những gì đã quyết định trước đây, thì đáng lẽ sáng mai sẽ bắt đầu.

Cậu ấy nửa cười nửa mếu nhìn tôi, tôi vẫn còn sững sờ một hồi, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý cậu, lập tức bật dậy kêu lên:

- Cái đệch, không phải chứ, ngày mai bắt đầu trận đấu, nhưng ngay lúc này cậu đã bị Tiểu Bạch hoán đổi linh hồn?

Cậu ấy nhìn tôi bất lực, trả lời:

- Ừm, là vậy đấy......

 

0.25161 sec| 2433.688 kb